Khi mùa hè cùng em đi ngủ

chuyện chia tay của Nghi

Nghi viết gần bốn mươi bài thơ cho mối tình cũ của anh. Có vẻ như tình đã nhạt nhoà, nhưng rung động trong anh vẫn y hệt lần đầu nhận ra mình thương cô ấy. Những đêm nép mình vào quán nước nhỏ, Nghi ngẩng đầu nhìn lên mấy ngọn đèn đường, gửi tâm trí lên ấy. Có lúc đi lạc trong mớ chuyện cũ mà anh cố cách mấy cũng không quên được.

Ánh đèn rọi vào mắt, Nghi nhìn đèn mà lại thấy cô ấy. Chắc bởi trong bức tranh tâm trí xám xịt của anh, cô ấy vẫn là nguồn sáng, như khúc than hồng ửng đỏ, lạch cạch cháy khi mà ngọn lửa vàng đã tắt từ lâu.

Nghi đẩy gọng kính lên, tay còn lại vớ lấy ly cà phê đen, nuốt một ngụm để cái chất chống ngủ ấy giúp anh trụ thêm một đêm nhiều tâm trạng. Trời đã tối, con người ở bên này hành tinh đã tắt đèn sẵn sàng vào giấc. Nghi làm kẻ ngược đời, sẵn sàng cho một đêm không ngủ nghê.


Thói quen là một thứ khó thay đổi, vì nó chỉ có thể được thay thế bằng một thói quen khác. Đáng buồn là thói quen quan tâm người tình cũ của anh lại thật khó xê dịch. Chắc vì chuyện cũ không cho Nghi tìm người khác, và thói quen quan tâm bản thân đã bị thay thế bởi việc quan tâm cô ấy.

Người ta ăn ớt vì ớt cay, uống cà phê vì cà phê đắng. Chả trách sao tình yêu hấp dẫn Nghi đến vậy, một thứ vừa đắng lại vừa cay. Nghi vội chộp lấy cây bút chì, viết nguệch ngoạc vào cuốn sổ tay còn ám mùi oải hương. Lại một bài thơ, Nghi đã thôi dùng bút mực vì sợ mấy giọt nước rơi trúng làm nhòe dòng chữ.


Khi mùa hè cùng em đi ngủ

Anh gối đầu than thở cùng thu

Xếp ưu tư cất vào ngăn tủ

Ôm tiếng đàn rao mấy lời ru.


Hè tô tóc em màu nắng nhạt

Lá trên cành, em ở lòng anh

Chiều làm mưa thu nhòe ô cửa

Anh ước thầm trời chìm sang đông.

Ngày 17 tháng 10, 2023

#poetry #stories

Tìm kiếm